"Ngày mai sẽ đến khi nào?"
Đôi tay trần của Thu cố nhặt những mảnh thuỷ tinh trên sàn, nước mắt rơi dù cô đã nỗ lực kiềm chế. Cô đã chịu đựng quá đủ nỗi đau từ chồng trong những cơn say, nhưng mỗi khi nghĩ đến "hạnh phúc", cô lại gục đầu và khóc. Ngắm mình trong gương, Thu nhận ra mình đã vượt qua giới hạn tuyệt vọng của một người phụ nữ chưa bao giờ biết đến hạnh phúc, luôn khao khát bình yên. Ngày cô được rước dâu, hàng xóm vui mừng cho cô gái quê có chồng thành phố giàu có, với hy vọng đổi đời và chăm sóc mẹ. Ai cũng nghĩ cô như công chúa trong cổ tích, với cái kết có hậu đang chờ đợi.
Thu không biết rằng, từ ngày rời xa làng quê, cô đã mất đi tiếng cười hồn nhiên và quyền mơ về hạnh phúc. Khi bước vào cuộc sống sang trọng nhưng đầy cay đắng của một người vợ như osin, cô mới nhận ra thực tế phũ phàng. Cô hối hận vì đã quá mơ mộng về tình yêu, nhưng không thể quay lại cuộc sống nghèo khó trước kia. Cô lo cho mẹ già và ước mơ của em gái mà không thể trở về đồng ruộng. Nghĩ đến việc trở lại làng quê, cô không đủ dũng cảm để tiếp tục.
Thu không muốn bóng tối trong cuộc đời mình làm mờ niềm tin và hy vọng của gia đình. Dù mất niềm tin vào cuộc sống, cô vẫn nhìn thấy ánh sáng tương lai cho em gái và mẹ. Thu chấp nhận thực tại, không quan tâm đến những lời châm chọc từ gia đình chồng, làm việc như một cái máy. Dù chịu đựng đau đớn và bạo lực, đôi lúc cô vẫn không cầm được nước mắt khi nghĩ đến số phận mình. Là con dâu nhưng chưa bao giờ được ngồi ăn cùng gia đình chồng, cô phải phục vụ cả nhân tình của chồng. Nghĩ đến những khoảnh khắc đó, trái tim cô tan vỡ, và cô tự hỏi khi nào cuộc đời mình mới có ánh sáng, không còn là bi kịch.
Cô từng nghĩ đến việc phản kháng và gào thét trong cơn ghen, nhưng chỉ thấy nụ cười khinh miệt của chồng. Cô nhận ra rằng bi kịch vẫn đeo bám mình. Đứng trước gương, cô khóc, không còn là cô gái hồn nhiên xưa, giờ chỉ còn là một người tiều tuỵ. Trở về phòng trong bóng tối, vì ánh sáng giờ trở nên xa xỉ với cô. Cô chờ đợi một ngày mai không biết khi nào đến.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/bao-gio-cho-den-ngay-mai-20120210105356106.chn